Tóm lược truyện con đường Vấy Máu

Vợ Yêu Ngọt Ngào
Một thân một thành viên anh lựa chọn cảnh đường phố này chưa sợ đầu rơi máu chảy càng không sợ cô lập. Nhưng về sau khi chạm mặt cô anh đã được chuyện để sợ hãi. Mối tình đến, có người đang chọn được tín ngưỡng của bản thân mình.
Trình làng truyện cảnh đường phố vấy máu
Tác giả: Kim Bính
Thể loại: Ngôn tình sủng
Trích đoạn truyện đường phố vấy máu
Tưởng Tốn ngồi xếp bằng trên ghế, đếm xấp tiền trong tay “xoạt xoạt xoạt”, ngón tay gẩy Cấp Tốc, trung tâm trạng bật nhót theo.
Lúc Tôn Hoài Mẫn tới, thấy mắt cô phát ra tia sáng kì lạ, đếm tiền như chó nhìn xương chằm chặp, chỉ thiếu chưa lè lưỡi thôi. Cô ta kéo một dòng ghế xếp sang ngồi lân cận, hỏi cô: “Bạn trai em nói mời nhà bạn ăn uống cơm trắng, thứ bảy chị tất cả rảnh không?”
Tưởng Tốn chưa trả lời.

Tôn Hoài Mẫn hỏi thêm hai lần, kéo kéo tay áo cô: “Chị!”
Tưởng Tốn quay đầu lại: “Hả?”
lúc này Tôn Hoài Mẫn mới bắt gặp cô chẳng hề nghe thấy, có lẽ rằng mang đến Việc sát bên có một số người cũng không bắt gặp, đành bắt buộc hỏi lần nữa: “Bạn trai em nói ao ước mời người trong gia đình ăn cơm trắng.”
Tưởng Tốn hỏi: “Mọi chúng ta là ai?”
“Mấy Các bạn họ khác của em.”
Tưởng Tốn cúi đầu, bắt đầu đếm tiền lần nữa, đếm từ tờ thứ nhất, ngón tay gẩy cấp tốc cũng như cũ, nói: “Không đi.”
>> Xem thêm Truyện ngôn tình ngược
“Tại sao vậy?”
“Tại sao bên tôi nên đi?” Đếm xong mười tờ, rút riêng ra.
Tôn Hoài Mẫn nói: “Em đã ở mặt anh ấy gần một năm rồi, hiếm khi anh đó ưa chuộng gặp mặt người em. Em thân có chị nhất, sao chị giống như chưa đi chứ!”
“Ai thân sở hữu cô nhất?”
Tôn Hoài Mẫn cứng họng: “Vậy tại sao chị chưa đi chứ?”
“Cô nghĩ một nguyên cớ giúp tôi đi.”
Tôn Hoài Mẫn khựng lại new “ờ” một tiếng, lại nói: “Trong công ty em có một anh, lần trước nhìn thấy hình ảnh của chị, cứ mong muốn nhờ em giúp anh ấy Ra mắt chút ít. Chặng thời gian trước chị đi xem mặt cũng không bao gồm thành tích, cho đến thử chút xem?”
Lát sau lại nói: “Anh đấy được lắm, có lợi nghiệp trường công danh, điều kiện bạn bình thường, người vô cùng thành thật, lớn tuổi hơn chị một ít ——” Câu chung cục nhỏ dại lại, “Năm nay mới tía mươi bảy.”
Thấy Tưởng Tốn chưa lên tiếng, cô ta lại kéo kéo tay áo cô.
Tưởng Tốn ngẩng đầu, liếc nhìn bàn tay bên trên cánh tay. Tôn Hoài Mẫn thấy thứ gia đình túm là mảnh vải Đen mỏng, mau lẹ rụt tay lại cũng như bị bỏng, hơi ngượng: “Qua một khoảng thời gian nữa đã giúp chị xem mặt nha, gần đây không thích hợp lắm.”
Tưởng Tốn cũng như cười cũng như chưa quan sát cô ta, tựa như lột trần vai trung phong sự của cô ấy ta. Tôn Hoài Mẫn hoảng sợ trong lòng, quan sát về phía quầy hàng, mười mấy xấp tiền đang xếp trên đó, thuận miệng hỏi: “Tiền đâu ra cầm cố chị?”
Tưởng Tốn nói: “Tiền phúng điếu bây giờ.”
Tôn Hoài Mẫn “ồ” một tiếng, chưa hiểu “bây giờ” là ý gì.
“Của hồi môn sau này.”
Tôn Hoài Mẫn sửng sốt, gò má Bỗng chốc ấm bừng, lúc ra ngoại trừ chạm cần một người nhà đại trượng phu, cô ta cũng quên mất. Chạy xa rồi cô ta lại quay đầu lại, thấy Tưởng Tốn đón ánh bên trời, nụ cười mỉm trên khuôn mặt, một khuôn mặt be bé, tươi sáng chạnh lòng gia đình bạn. Cô ta chú ý cả buổi, vẻ mặt dần phẳng lặng, thẳng lưng đi.
>> Đọc thêm thể loại Truyện ngôn tình trọng sinh
A Sùng bị người ta chạm, la một tiếng về phía bóng lưng kia: “Người đẹp ơi, chú ý mặt đường dòng chứ!” Quay đầu lại cười hì hì nói có Tưởng Tốn, “Lấy hai chai lọ đựng nước.”
Tưởng Tốn đưa sang: “Hai đồng.”
A Sùng cầm cố, hỏi: “Có nước ấm một chút không?”
Tưởng Tốn khó hiểu: “Anh từng sở hữu nước khoáng ấm à?”
A Sùng ngẩn các bạn, dựa trên quầy hàng, nhìn cô gái trước mặt, thấy cô ăn mặc tầm thường, mái tóc dài búi tùy ý bằng cặp tóc, mà thậm chí hơi lù xù, nhưng lại chưa ẩn giấu được cục ngọc trai tủ vết mờ do bụi, trong lòng hơi ngứa ngáy, cợt nhả nói: “Sao chưa từng tải chứ. Bữa qua bên tôi cũng đã download hai chai, bà chủ đấy đun nóng mười phút giúp tôi, để trong ăn mặc quần áo đó.” Anh ta chỉ ngực Tưởng Tốn, “Để ở ấy, ấm cấp tốc lắm! Đến cả cô cũng giúp mẫu nhé?”
Tưởng Tốn cười: “Đâu yêu cầu bất tiện gắng.” Cô ngồi xổm xuống, lục ra một món đồ mập bỏ trên quầy hàng, “Mười hai đồng, giữ nhiệt hai mươi tứ giờ!”
Một cái bình thủy bự.
A Sùng nhìn kinh ngạc chưa nói đề nghị lời, thấy Tưởng Tốn đôi mắt tròn xoe, nụ mỉm cười rạng rỡ, anh ta càng vui hơn, mau chóng móc tiền: “Ý kiến hay đánh giá hay, tổ ấm đẹp, cô biết làm ăn thật đấy!”
Tưởng Tốn thối tiền đến anh ta, A Sùng bắt chuyện: “Biết núi Minh Hà đi thay nào không?”
Tưởng Tốn hỏi: “Anh ước ao đi núi Minh Hà à?”
A Sùng nói: “Đúng cố, xe tôi bị chết máy đằng trước rồi, vừa định đón xe, nơi cụm cô chưa thấy taxi gì cả.”
“Trong trấn bên tôi đâu gồm taxi, chỉ cần có xe cao điểm cỡ nhỏ thôi. Mấy loại kia toàn là xe dù, nếu dọc mặt đường chạm mặt cảnh sát hạ tầng giao thông là phiền đó. Anh đi du lịch sao?”
“Đúng nỗ lực, đón Tết là sẵn sàng chuẩn bị đón bên trên núi rồi.”
Mắt Tưởng Tốn sáng lên: “Tôi cũng cần phải đi núi Minh Hà, mang anh theo một đoạn nhé?”
A Sùng kinh ngạc: “Cô sở hữu bên tôi theo?”
“Núi Minh Hà phương pháp địa điểm này gần một tiếng đường xe ấy, chưa gồm xe buýt chạy thẳng, xe cao điểm chưa có ích, vé vào cửa ngõ một trăm hai chúng tôi tải giúp anh, không lấy hơn của anh nửa xu.”
“Hả?” gồm chuyện hời mang lại cầm cố sao?
Tưởng Tốn vịn quầy hàng, chỉ một cái bảng dựng ở cửa cửa hàng tạp hóa, A Sùng ngửa ra sau nhìn.
tấm bảng hình chữ nhật, phông nền là núi non mây mù lượn quanh:
Tour núi Minh Hà một ngày, vé vào cửa một trăm hai mươi đồng (Bao xe chuyển đón)
Tour hai ngày tám chiến hạ cảnh, tour xung quanh bố ngày
…
Dường như chắc là cung cấp các dịch vụ cũng như ăn uống ở, liên lạc, hướng dẫn viên cao điểm,…
Liên hệ: Cô Tưởng
Số điện thoại liên hệ: 187xxxxxxxx
A Sùng sở hữu đồ hoàn thành, bật về trong xe ven con đường, ném bình thủy ra ghế sau, nói: “Tôi mới Hotline xe rồi, bao vé vào cửa ngõ một trăm hai một nhà bạn, hữu dụng không?”
Ghế phụ bên cạnh, Hạ Xuyên đang bóp một hộp thuốc lá không, liếc chú ý bình thủy hỏi: “Thứ gì vậy?”
“Bình thủy đó!”
“Tôi chần chờ à?”
A Sùng cười nói: “Còn không phải là trời lạnh quá, chúng tôi hy vọng uống nước ấm sao, dùng cái đấy mang đến dễ!”
Hạ Xuyên liếc anh ta: “Uống nước nóng? Nước đâu?”
A Sùng thế lấy hai chai nước suối kia.
Hạ Xuyên hỏi: “Sao chưa mua thẳng thứ giống như chế biến nước?”
“Có lý!”
Hạ Xuyên nện hộp thuốc lá chưa sang: “Cút!”
trung ương trạng Hạ Xuyên viết xung quanh, A Sùng chưa dám nói nhiều nữa, hóng một lát, anh ta new nghe thấy: “Một trăm hai bao vé vào cửa, cậu sắm xe hướng dẫn du lịch à?”
A Sùng thành thật khai báo: “Không bắt buộc, là đằng trước gồm cửa hàng tạp hóa, bà nhà nhỏ tuổi kiêm việc này.”
Hạ Xuyên chú ý đến chữ “nhỏ”, ngón tay chiếm chiếm, đáng tiếc không có gì hộp thuốc lá không nào.
A Sùng lại nói: “Mười hai giờ xuất phát, còn mười phút nữa, chúng ta mau sang đó đi.”
quán tạp hóa be bé, cửa mở hé, một che quầy kính đối diện cửa, một chiếc tủ lạnh để mặt quầy, đi tiếp vào trong là mấy dãy kệ hàng, bên trên cửa tiệm là bảng hiệu: quán tạp hóa Kiếm Tiền.
Chúc Anh chị đọc truyện vui vẻ!