Đánh giá truyện tôi muốn gả tổng giám đốc

Bảy năm trước anh chỉ trích cô ham hư vinh vọng tưởng mong muốn phu nhân tổng người đứng đầu, cô nổi giận vứt đi ăn uống nghịch trác mai táng. Nay anh lại xây dựng thương hiệu trong C.ty cô bắt đầu nhậm chức — Anh ta tất cả năng lực khai trừ cô sao?!

Giới thiệu truyện tôi ý muốn gả tổng chủ tịch

Tác giả: Kim Huyên
Thể loại: Ngôn tình tổng tài

Trích đoạn truyện tôi muốn gả tổng người có quyền lực cao

thời đại đổi khác, tuy nhiên giấc mộng con người theo đuổi lâu dài không thay đổi, cho dù nam đàn bà già trẻ, nghèo hèn hay phú quý, thậm chí là cô nhi bị bỏ rơi tại viện mồ côi, cũng đều có giấc mộng chúng ta mong theo đuổi.

Xuân Tuyết, Hạ Mĩ, Thu Phong, Đông Nhan tư gia đình bạn là chị em cùng bự lên trong cô nhi viện, cơ chế của rất nhiều cô thì riêng biệt, cá tính rành mạch, bài thuốc bị vứt rơi trước cửa viện cũng rành mạch, mà lại giống nhau ở chỗ phần nhiều có một mong mơ ao ước xong xuôi.

Từ nhỏ tuổi đã sinh trưởng trong viện mồ côi bần hàn, so mang Anh chị em cộng tuổi cũng trưởng thành hơn, sớm đặt ra lý tưởng cho cuộc sống, từ năm mười hai tuổi các cô đã nuôi trong nhà bạn giấc mộng béo tốt.

nhiều cô dùng cực kì học tập, thải hồi những thứ để kiếm tiền, thế dành được mơ ước của mình.

Thời gian mau chóng qua đi, năm tháng cũng như thoi đưa, tuổi tác càng ngày càng Khủng, các trải nghiệm tích lũy được cũng tăng lên, các cô nhìn lại hồ hết cảm nhận cơn mơ ngày xưa thật khôi hài.

bắt buộc có tác dụng phu nhân? Phải gả tổng tài? Nên lái xe Benz? Đề xuất ở căn nhà to?

căn bản chỉ là chuyện con nít say rồi thì nói vu vơ thôi!

các cô năm nay đã hai mươi lăm tuổi, từ khi thề hẹn giấc mơ buồn cười đó nháy mắt vẫn mười ba năm trôi qua. Cơn mơ bất tri bất giác vẫn chìm sâu trong phần đông bận tối mắt tối mũi của đời sống, tứ thành viên tranh thủ họp bên lại trêu chọc thời niên thiếu của nhau là chưa hiểu chuyện.

nhiều cô mỉm cười, trêu chọc nhà bạn khác, tuy cười cợt cùng bề mặt, tuy nhiên khổ trong lòng, vì chưng chỉ có trời mới biết giấc mộng kia hại mình vô cùng nặng.

ít nhất là đối sở hữu Đồ Thu Phong nhưng nói là cũng như nuốm.

Bảy giờ đúng, đồng đại dương báo thức mặt giường reng reng, đánh thức người trong gia đình sẽ ngủ say bên trên giường.

Đồ Thu Phong vừa dụi mắt vừa ấn tắt đồng biển, gửi cánh tay về cầm cố ngang trán vài giây, bắt đầu thở hắt ra một hơi, căng mắt trèo xuống giường.

Ngũ quan của cô vượt trội, dáng gia đình bạn dong dỏng dài mà lại đầy đặn, domain authority thịt trắng nõn, cái đẹp mang hơi hướm nước ko kể làm con người cạnh tranh có thể quên.

Đồ Xuân Tuyết thường chú ý cô ngẩn người trong gia đình, nói cô nhất định là nhỏ lai new có lẽ có thiết kế dễ thương, phong tình vạn chủng vì thế.

dẫu vậy đằng sau vẻ đẹp này lại chính là phong cách lười nhác, hình như nằm xác thực không ngồi, có vẻ ngồi đúng đắn không đứng, chính là cô. Tuy thế dù là cầm cố cô đang chính là thư kí toàn năng béo phì, mâu thuẫn đầy đủ sở hữu tính bí quyết vốn có.

Vừa tỉnh lại, bao tử cô kêu lên một tiếng ủ dột, đôi mi thanh tú nhíu lại, trung ương tình có thể không tốt lắm, dường như sắc trời ảm đạm ngoại trừ cửa sổ, chưa thấy ánh sáng mặt trời, chỉ tồn tại một màu xám xịt bát ngát.

Cô ngồi dậy, mặt không chút biến hóa chú ý ra trước, bất giác ngẩn ngơ cả người.

Cô đã duy nhất chặng thời gian chưa mơ lại giấc mơ làm trọng điểm tình cô không đảm bảo ấy, đang nghĩ chính bản thân sẽ thoát khỏi quy trình thương trung tâm và nổi giận, hóa ra thực tế không phải vì thế.

ghét bỏ, chuyện đã được qua dài rồi, đầu cô rốt cục làm sao nắm, bởi sao còn chưa quên sạch đang đi, còn để bọn chúng nó thừa dịp vẫn ngủ chạy mang đến làm cho loạn cô, thật là kì quái!

Cô buồn bực gõ gõ đầu, có vẻ làm cố cô có thể ném hết số đông hồ hết thứ trong áp ra output. Dẫu vậy sao gồm thể? Cô quay đầu nhìn bé đã ngủ sát bên, bất giác thở lâu năm một hơi. Có tiểu da hỏa này ở bên, làm cho sao cô quên được, làm cho sao quên phần lớn nét của bệnh nhân đấy đang còn đọng lại bên trên gương mặt con?

nhỏ càng ngày càng giống anh ta, dù là bộ mặt hay cá tính riêng.

Thật là đáng giận, riêng biệt con bởi vì cô có bầu mười tháng, đau gần mười mấy giờ khổ sở ra đời, từng cm bên trên thân thể bé là vì cô nuôi lớn, bởi vì sao toàn thân cao thấp thằng tí xíu không giống cô một chút nào, ngược lại lại giống tên bị tiêu diệt tiệt kia chứ? Thật sự đáng giận!

chú ý khuôn bên ngủ ngoan hạnh phúc rất giống bên tên kia, cô càng xem càng bực người trong gia đình, nhịn không được cúi đầu cắn lên hai chiếc má phính hồng của chiếc một ngụm.

Đồ Hạo Lôi đang ngủ tự dưng bừng tỉnh, hai má bị gặm đau, mở góc nhìn chị em cậu đã giả cỗ ngủ bên trên giường.

“Mẹ, sao người mẹ gặm con?”. Cậu không hờn không giận hỏi.

“Hả, loại gì? Bé, nhỏ tỉnh rồi? Mấy giờ rồi?”. Đồ Thu Phong lim dim mắt, bộ dạng hốt hoảng, quan sát cũng như mới tỉnh ngủ.

“Mẹ chưa buộc phải đóng kịch”. Đồ Hạo Lôi căng mắt nhìn cô.

“Ai đóng kịch?”. Cô ngồi dậy chạng người.

>> tìm hiểu thêm thể loại truyện Ngôn tình ngược

“Mẹ cắm con làm cho chi?”. Cậu một chút cũng chưa bị chị em lừa.

“Ai cắn con? Vừa rồi chị em sẽ đã ngủ nha!”. Cô tiếp tục giả ngu.

“Phải chưa đó?”. Cậu liếc bà mẹ một mẫu nghi ngờ, rồi vừa chú ý nhìn giường của hai bà bầu bé vừa nói. “Nếu vừa rồi bà bầu chưa gặm bé, chũm bên trên giường bản thân mỗi chúng ta có lẽ nào bao gồm —”.

“Tiểu tử thối, nhỏ dám nói lung tung?!”. Cô đột nhiên la lên hy vọng chặn nhỏ lại, tuy vậy chưa kịp.

“— Ma”.

“Á!”. Đồ Thu Phong hét lên, bối rối nhảy xuống giường.

“Ha ha…”. Phản ứng khoa trương của chị em làm Đồ Hạo Lôi nhảy mỉm cười.

Đồ Thu Phong cô chưa sợ trời chưa sợ đất, sợ nhất chính là mấy thứ ma quỷ ẩn ẩn hiện hiện, không gồm mẫu thiết kế, lừng khừng gồm có tuổi thọ chưa. Đứa nhỏ bất hiếu này dám của phòng chúng ta, ngồi bên trên giường Hotline ma dọa người!

Cô bực dọc, vung tay vò xù đầu thằng bé nhỏ, thưởng cho nó hai mẫu cùi chỏ lên đầu.

“Tiểu tử thối, bé dám dọa mẹ!”.

“Là bà bầu gặm con trước nhưng không thừa nhận”. Đồ Hạo Lôi nhảy dựng lên, chạy qua bên đó giường tránh cú đánh của bà mẹ, cúi đầu chống nghị.

“Mẹ là mẹ nhỏ, cho mẹ cắm một chút thì sao?”. Đồ Thu Phong đứng mặt giường, hai tay phòng hông nói có bé, rút cuộc cũng thỏa thuận người thân làm cho.

“Con là bé chị em, cho bé dọa một ít thì sao?”. Cậu lầm bầm ôm đồm lại.

“Con nói cái gì?”.

“Con nói —”. Cậu vẫn ước ao bàn cãi có chị em tiếp, góc nhìn lơ đãng lướt qua chiếc đồng biển báo thức ở đầu giường, nhanh chóng trợn hai mắt, la hoảng lên. “Bảy giờ rưỡi!”.

“Hả”. Ánh mắt Đồ Thu Phong chớp nhoáng chuyển hướng làn phân cách qua chiếc đồng biển, giây tiếp theo cũng sợ hãi bật dựng lên. “Bảy giờ rưỡi!”.

Hai bà bầu con cộng cuống cuồng túa áo ngủ, chạy qua bao phủ ăn mặc quần áo, lật đật nỗ lực đồ, rồi một mọi người vắt giỏ xách, một người thân thay cặp táp lao ra ko kể cửa.

“Dậy sớm nha”. Đồ Đông Nhan ngồi ở phòng khách xem báo, nghe thấy tiếng khai trương liền ngẩng đầu xin chào hai người mẹ nhỏ buổi sáng.

“Một chút cũng chưa sớm”. Đồ Thu Phong cũng như nhỏ cùng lao qua cửa ngõ buồng tắm đối mặt đánh răng cọ mặt.

“Vì sao cậu chưa Hotline mình?”. Cô vừa chà răng vừa tựa vô cửa ngõ bồn tắm.

“Mình nghe thấy tiếng chuyện trò của nhà cậu, nghĩ cậu vẫn tỉnh”. Đồ Đông Nhan đứng dậy khỏi ghế sofa, hướng cho nhà nạp năng lượng. “Bánh mì cậu thích phết bơ đậu phộng hay ăn trứng ốp la?”.

“Bơ đậu phộng”. Đồ Thu Phong hướng dẫn.

“Con muốn nạp năng lượng trứng ốp la, dì Đông Nhan”. Đồ Hạo Lôi chui ra từ đằng sau Đồ Thu Phong kêu lên, cậu sẽ cọ mặt.

“Sắp trễ rồi, làm cho sao bao gồm thời gian đổ trứng ốp la”. Đồ Thu Phong thuận tay lại cú mang đến bé một cùi chỏ, giáo huấn nó. “Phết bơ đậu phộng giống bạn là được rồi, đừng chăm chú thằng nhóc này”. Cô nói mang Đồ Đông Nhan.

Đồ Hạo Lôi bĩu môi, không nói gì, mệnh chung phục trước sự bạo lực của bà mẹ.

“Không sao. Chiên trứng thôi nhưng mà, không tốn thời gian bao lăm đâu”. Đồ Đông Nhan cười nói.

“Thật không? Chũm người thân cũng muốn ăn uống trứng ốp la”. Đồ Thu Phong chớp nhoáng biến đổi công bố quyết định.

“Mẹ, không hề mẹ bắt đầu nói sắp đến trễ, không có thời gian đổ trứng ốp la sao?”. Cậu nhịn cảm thấy không được vặn vẹo lại chị em.

Đồ Thu Phong không chút nghĩ ngợi gõ bé một cái. “Con im lặng! Chi tiết, đánh răng cọ mặt Cấp Tốc lên rồi ra kế bên, bà bầu ước ao đi toilet”.

Đồ Hạo Lôi cúi đầu, rấm rứt đi ra không tính phòng khách, cửa nhà tắm mau lẹ đóng lại ‘cạch’ một tiếng sau lưng cậu. Cậu ngẩng đầu, thấy dì Đông Nhan mỉm cười như chưa cười cợt quan sát cậu.

Cậu nhún nhún vai, lộ ra biểu tâm thành chịu đựng chưa nổi chị em kia, rồi chạy ra nơi hai bằng hữu song sinh Hạo Anh, Hạo Tế bé của dì Hạ Mĩ. Cậu đề xuất kể mang đến chúng ta nghe chuyện trao đổi bọ cánh cứng vương giả có Anh chị cộng lớp new được, hôm qua cậu quên chưa nói…

“Thu Phong, phó tổng người có quyền lực cao tới đó!”.

cái vỗ vai thình lình làm Đồ Thu Phong đã ngủ chơi kém ngủ gật thốt nhiên thức tỉnh, cô dụi dụi mắt, nháy mắt liền khôi phục cỗ dáng Đồ thư cam kết có chức năng cao.

Hai tay cô gõ như cất cánh trên keyboard máy tính, hai mắt nhìn không chớp vào ảnh nền, làm cỗ như đã bận tối mắt tối mũi buôn bán thật sự, khiến chúng ta nhìn không ra một giây trước cô còn đang ngủ chơi xấu ngủ gật.

“Thu Phong, giúp chúng tôi pha hai bóc tách chè sở hữu vào”. Phó tổng giám đốc Vương Diệc Đông năm mươi tuổi đứng đắn chú ý cô, lên tiếng chỉ thị.

“Dạ, phó tổng”. Đồ Thu Phong tinh thần phấn chấn ngẩng đầu lên, kính cẩn gợi ý. Quan sát bóng hình sếp biệt tăm sau góc cửa văn phòng và công sở, cô bắt đầu thở hắt ra một hơi. “Cảm ơn, chị Bội Phi”.

Dư Bội Phi làm cho thư ký tổng chủ tịch, tuy rằng mới bố mươi hai tuổi tuy vậy sẽ làm việc ở C.ty bảy năm, là thư cam kết quan trọng được cấp cho bên trên an toàn và đáng tin cậy.

Chị ấy là tiền bối phụ trách chỉ dẫn mang lại cô lúc đầu, một thành viên gia đình quan sát làm nên thì chặt chẽ, cẩn thận tinh tế, tuy thế thực tế lại là mọi người tốt, dễ mềm lòng, dễ thấu hiểu sở hữu nhà bạn khác. Từ khi biết cô là trẻ mồ côi, lại là người mẹ trơ trẽn, một chúng ta nuôi con, năm bố lần ra kế bên ăn bữa trưa chị đấy hầu hết giành trả tiền mời khách, còn khi cô tranh thủ ngủ gật trong giờ làm việc, cũng coi chừng mang đến cô, để cô an tâm ngủ.

“Đừng khách khí, Nhanh giúp phó tổng pha trà”. Dư Bội Phi trò chuyện.

Đồ Thu Phong gật chấp nhận, đứng dậy đi vào buồng trà nước, cô new bỏ lá trà vào chén trà của phó tổng, còn chưa kịp ngóng nước sôi, Dư Bội Phi sẽ kích đụng đi vào, hai mắt sáng rỡ.
>> Mời Các bạn đọc thêm thể loại truyện Ngôn tình sủng

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *