Đánh Giá truyện Cưng Chiều Vô Hạn

Đó là một câu chuyện giữa một cô nhóc tinh nghịch and một ông chú dũng mãnh. Cô khó chịu rời nhà trốn đi, gặp được một ông chú cáo già, chỉ có cô mới có thể trị đc các thói hư tật xấu của chú ấy

Trình làng truyện Cưng chiều vô tận

Tác giả: Nhĩ Ky Dữ Thử Tiêu

Thể loại: truyện ngôn tình cao h

Trích đoạn truyện Cưng chiều vô tận

Đi ra khỏi thang máy, thư ký Vivian đưa đi gương mặt sáng chóe tiếp nhận, “Lạc Lạc, tổng giám đốc Chung đang tiếp khách, anh ấy đã dặn trước nói em hãy ở bên ngoài chờ một chút…”

Lạc Lạc nhai kẹo cao su thiên nhiên thơm ngát, hai tay cắm vào túi áo, dửng dưng đi thẳng về phía đằng trước, “Khách khứa gì chứ, còn quan trọng hơn tôi à!”

Vivian thật sự rất lo ngại, cũng không dám kéo cô, nhắm mắt theo đuôi sau sườn lưng cô khuyên, “Là khách rất quan trọng, là chủ tịch tập đoàn Quý Nhân, ít có được từ bây giờ đích thân đến đây…”

Lời còn chưa xong xuôi, cửa phòng TGĐ đã bị Lạc Lạc xuất kho một chiếc.

Ba bốn người nam nhi đang ngồi bên trên sa-lon tiếp khách, anh hai Chung Chấn Văn của cô đang ngồi ở giữa, trên người là bộ Tây trang màu xám thẫm, áo sơ mi trắng, bên trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một tia mệt mỏi, cùng ngồi ở giữa còn có một người con trai khoảng ba mươi tuổi, áo T-shirt cổ tròn màu tím, Tây trang hưu nhàn black color, người cao gầy, bắt chéo hai chân ngồi bên trên ghế sa-lon. Đôi mắt ranh mãnh bắn ra bốn phía.

Lạc Lạc chỉ hơi quét ánh mắt người kia một chiếc, nghiêng người nhờ vào khung cửa, cười tinh nghịch, gọi một tiếng, “Anh hai!”

Mấy người bên phía trong cùng nhìn về phía cô bé đang dựa trước cửa, khoảng mười bảy mười tám tuổi, không tính là quá xinh đẹp, nhưng cũng mắt ngọc mày ngài, tươi sáng động lòng người.

>>> Xem thêm Truyện đam mỹ H SM

Dễ phân biệt là cô vừa mới tan học, bên trên người còn đang diện bộ đồng phục cao trung(THPT), tay ôm túi xách tay màu trắng, thấp thoáng hoàn toàn có thể thấy đc hai chữ Tiếng Anh “Freedom” thật to trên túi xách tay, trên bâu áo lòi ra một dây tai nghe màu trắng, Ngoài ra vừa mới gỡ tai nghe nhạc xuống.

“Làm sao em vào được? Chưa hẳn đã bảo em hãy ở bên phía ngoài chơi đùa một hồi sao?” Chung Chấn Văn nhìn cô, khóe miệng tự nhiên hiện lên ý cười, góc nhìn lại nhìn về phía Vivian sau sườn lưng cô.

“Tổng giám đốc, Lạc Lạc cô ấy…” Vivian cúi đầu khó xử

Biết rõ là không còn trách người khác… Cô em gái này của chính mình, ai có thể quản đc cô chứ?

không còn không cười ra mắt nói: “Lạc Lạc, lại đây chào anh Quý.” Rồi cười nói với người sát bên, “Chủ tịch Quý, đó là em gái tôi Chung Tĩnh Ngôn, thật sự rất nghịch ngợm, để anh chê cười rồi.”

Già như thế mà vẫn còn đấy anh Quý, chú Quý thì đúng hơn! Trong miệng Lạc Lạc vừa nhai kẹo cao su đặc, vừa nhìn người nọ gật đầu đồng ý một cái, rồi bước nhanh về hướng phòng nghỉ, “Anh hai, em ở phía bên trong chờ anh.”

Chung Chấn Văn đành phải bất đắc dĩ nhìn về phía Quý Thiếu Kiệt nói xin lỗi, rồi liên tiếp thủ thỉ còn dang dỡ.

Nhưng sau đó, Chung Chấn Văn hơi lộ vẻ không tập trung.

Thừa dịp lúc rỉ tai sơ hở, anh đứng lên nói: “Chủ tịch Quý, tôi đi nhìn em gái một tí, cô gái kia quen ngịch ngợm, đột nhiên vắng lặng như thế, tôi lại hơi lo lắng. Xin anh chờ một chút, tôi đi sẽ quay quay về ngay.”

Quý Thiếu Kiệt cười cười, “Xin cứ tự nhiên!”

Đẩy cửa phòng nghỉ ra, đèn lớn đèn nhỏ tuổi phía bên trong đều được bật lên, còn sáng hơn phía bên ngoài nữa, trên giường, Lạc Lạc đang nằm đưa sống lưng về phía anh đọc sách.

giầy bị đá lung tung một bên, hai bắp chân lúc giơ lên lúc lại giơ xuống, váy đồng phục tới đầu gối do động tác mạnh khỏe nên bị vén lên một góc, bên phía trong lòi ra đáy quần lót bé dại màu trắng.

Mái tóc dài black color xõa ra một bên, lòi ra cái cổ trơn bóng nhẵn nhụi, một vòng lông tơ thật nhỏ tuổi đc ánh đèn chiếu hiện ra rõ nét, có hơi gấp lại, mềm mại và mượt mà khó tin. Y hệt như tim anh lúc này vậy.

Anh cứ đứng sau lưng cô như vậy một lúc lâu, mới cúi người, đưa tay lấy đi tai nghe của cô, không ngoài dự đoán, tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc vang lên.

Cô giật mình, quay đầu lại nhìn, đôi mắt như một chú nai con bị bối rối, ướt át mở to.

“Anh hai!” Thấy và đúng là anh, người cô mới thả lỏng ra, dửng dưng lấy lại tai nghe bên trên tay anh, gắn lại lên tai, “Anh dứt việc rồi hả?”

Anh đưa tay lấy tai nghe xuống một đợt tiếp nhữa, lấy MP4 đang bỏ trên giường chỉnh âm lượng bé dại lại, “Còn một chút nữa mới ngừng, còn muốn cái lỗ tai này nữa không hả? Để âm thanh lớn như thế sao?”

“Đương nhiên là muốn, còn nếu không thì lấy cái gì nghe mấy anh cằn nhằn chứ.” Cô cười hi hi lăn qua lăn lại một vòng trên giường, nằm ngửa đối mặt với anh, bắp chân gấp lại đạp lên giường, váy ngắn trọn vẹn vén lên đến mức bắp đùi.

Đôi mắt không thể khống chế nhìn xuống dưới, miệng lại nói: “Con gái con nứa ở bên ngoài như vậy thì giống hình dạng gì hả?” Ngón tay đưa lên chân ngọc trắng mịn như gốm sứ không để lại dấu vết vuốt nhẹ một cái, tham lam ghi nhớ cảm hứng quyến rũ ấy, sau cuối chẳng qua là vì cô kéo váy thấp xuống một chút.

Tiểu yêu quái lại đâu nào chịu tha cho anh, nhấc chân đạp lên Tây trang Armani mà anh ngồi bên trên máy bay một ngày một đêm vẫn còn chưa kịp thay ra, một đầu ngón chân như củ gừng xoắn lên cà-vạt màu lam trước ngực anh, 1/2 ngón trỏ đẩy lên khóe miệng cắn cắn, vẫn còn đó cười hi hi: “Nói mau, mang quà gì về cho em hả?”

“Quà vẫn còn đó để trong va li, em tự đi lấy đi!” Anh đưa tay đè bàn chân đang làm loạn lại, nho nhỏ tuổi mềm mềm, y như cộng hành lá vậy. Anh nhịn không được nắm trong tay xoa nắn.

“Vậy thôi, về nhà rồi hãy nói.” Cô chẳng muốn vùng lên lục lọi, ngáp một chiếc, đổi lại một tư thế nằm thoải mái và dễ chịu, liên tiếp ngậm ngón tay, híp nửa mắt, thưởng thức bàn tay dài mảnh của anh, các đốt ngón tay không tồn tại chút xíu vết chai nào.

Chốc lát, ở trong nhà nghỉ yên tĩnh lại. Anh cưng chiều nhìn dáng vẻ cô giống hệt như một con mèo nhỏ tuổi, làn váy màu lam bị vén lên ngang hông trắng mịn, góc quần lót hình chữ Y kéo căng giữa đùi cô hiện ra cụ thể, béo bệu căn tròn, y như cất giấu một cái bánh bao mới ra lò, nhất thời làm anh miệng đắng lưỡi khô.(Mấy nàng đừng nghĩ loạn luân nhé, chính vì nữ 9 & hai anh này không tồn tại quan hệ máu mủ đâu nha)

Em gái của anh, mới mười bảy tuổi, cũng đã là một trong những cô gái nhỏ dại sexy nóng bỏng rồi.

“Đói bụng không? Ở trong tủ lạnh có bánh việt quất phô mai phố Chi Lan đấy, anh đi lấy cho em nhé?”

Anh đi công tác nửa tháng, mới xuống máy bay đc hơn hai tiếng, trong công ty chưa chắc chắn còn có bao nhiêu việc đang chờ anh xử lý, vậy mà anh vẫn nhớ mua món bánh mà cô thích ăn nhất trước giờ tan học. Anh trai như vậy, không hề nói không tốt đc.

Cô đc voi lại muốn đòi tiên, cười như một tên trộm, “Chỉ muốn anh hai thôi!”

“Đừng gây chuyện, khách bên ngoài rất cần thiết, anh phải đi ra bên ngoài ngay!” Nói như thế nhưng vẫn không lay chuyển được cô, lấy bánh ngọt đến cho cô, đút hai ba miếng vào miệng rồi mới trở lại phòng thao tác.

Tiễn khách chấm dứt quay về phòng nghỉ, Lạc Lạc đã ngủ thiếp đi, cúi người nhìn cô gái mềm mịn bên trên giường, nửa bên mặt bị bộ sách Anh văn đè phải biến dạng, môi hé mở, nước miếng chảy ra làm ướt trang sách đang mở.

trong tâm địa anh giống như đang có một đốm lửa nhỏ tuổi đang bốc cháy, không hề kiềm lại được, cúi xuống hôn vào cái miệng đỏ tươi, không hoàn thành lại đc nên điên cuồng chiếm lấy, hận không thể khảm cô nàng bé bỏng này vào trong ngực.

Cô bị hôn đến không thở nổi, ưm một tiếng tỉnh lại, theo bản năng ban đầu đáp lại anh, y hệt như thêm dầu vào lửa.

Tay trái anh vòng ra sau cổ giữ chặt đầu cô, tay phải vuốt ve cặp mông đang vểnh lên, thật sự rất muốn nuốt bảo bối nửa tháng không chạm chán này vào bụng.

“Mãi đến khi tình yêu mất tích anh mới hiểu được, không thể cảnh vật xuất sắc đẹp yêu dấu bên người, nhưng em đã sớm rời đi, mãi đến khi anh nắm rõ thì em đã hết lưu luyến gì anh nữa…” Tiếng chuông Smartphone vang lên, anh biết là anh cả, hơi thở hổn hển nhận Smartphone, “Lập tức đến ngay… Lạc Lạc ở đây… Ngủ thiếp đi vừa mới tỉnh… Ừ, em sẽ đổi quần áo cho em ấy…”

cô gái có chút hoảng hốt nhìn anh nghe điện thoại cảm ứng thông minh, chưa biết là do bị anh hôn hay là vẫn tồn tại chưa tỉnh ngủ, ánh nhìn vẫn còn sương mù, giống như nhòe một đám sương, anh không kiềm được lại mổ thêm vài cái vào đôi môi hồng hào kia, rồi mới kéo cô đứng dậy, “Chúng ta đi ăn cơm, anh cả đang ở dưới lầu.”
Chúc bạn đọc truyện Cưng chiều vô biên vui vẻ!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *